Anh…
Trước đây em từng nghe một câu hát: “cớ sao từng người không đến, lúc cô đơn trước kia, thì giờ đây em phải đâu bận lòng…”, em cứ nghĩ lời hát sao mà nhảm nhí vì nếu có đến từng người thì em cũng không thể yêu hết người này rồi lại đến người kia… Em cũng chưa một lần nghĩ mình sẽ rơi vào tình cảnh “lắm mối” đến cùng một lúc như vậy nên với em lúc này, quyết định và lựa chọn thật không hề đơn giản vì đời người con gái đâu có thể theo phép thử và sai mãi được.
Em phải chọn, và nếu người em chọn không phải là anh, liệu anh có buồn không? Em sợ sẽ chẳng được thấy một người anh luôn nghị lực, lạc quan và tin yêu cuộc sống này… Em sợ sẽ chẳng được anh quan tâm, thăm hỏi như trước kia… Em sợ anh và em không còn tự nhiên như thuở ban đầu… Và trên hết em cũng sợ vì không biết lần lựa chọn này của em đã phải là cuối cùng, đã phải là sáng suốt để rồi sau này mỗi lần nhìn thầy anh, nghĩ tới anh, con tim em không phải nghẹn lên vì đau đớn và nuối tiếc.
Dường như anh hiểu được em, hiểu được những băn khoăn, trăn trở khó xử ấy của em để rồi dù biết khó khăn lắm anh đã nói với em rằng…
Em...
Buồn thì rất nhiều vì nếu anh có quyền hỏi: giả như người anh chọn không phải là em, em có buồn không? Anh không yêu cầu em trả lời vì anh biết đó là một thử thách quá sức với một người con gái như em. Anh buồn nhưng sẽ không để nỗi buồn ấy gặm nhấm anh, biến anh thành một người sống ích kỷ, khép kín với người khác và thiếu trách nhiệm với bản thân.
Anh buồn nhưng anh hứa với em nỗi buồn ấy sẽ ngắn thôi. Anh sẽ cất lại tất cả những kỷ niệm vui lẫn buồn, cất cả những dự định mà trong những lúc mơ mộng anh đã vẽ lên về tương lai hai đứa. Anh sẽ không để em nhìn thấy bộ mặt thiếu sinh khí, rầu rĩ như “bánh tráng phơi sương” này được. Em cứ an vui bên hạnh phúc mới và đừng mảy may nghĩ rằng em có lỗi với anh; em không thật sự an tâm đến với người em chọn; em không đủ can đảm để bước đi vì sợ rằng anh sẽ không gượng dậy được... Đừng nghĩ vậy em nhé vì rồi đây, anh cũng sẽ tìm được hạnh phúc riêng cho mình.
Sẽ không có chuyện vì em không chọn anh mà anh lạnh nhạt với em, mình mất tự nhiên với nhau… Trong phạm vi và giới hạn cho phép anh sẽ vẫn quan tâm em, hỏi han chăm sóc em như trước đây anh đã từng. Dù sao thì anh và em cũng có mối lương duyên dù rằng không trọn vẹn. Anh và em vẫn mãi là một cặp vì ở đời gần nhau mới khó còn xa nhau thì chẳng mấy nỗi đâu!
Em đừng tự hỏi rằng không biết lựa chọn của em đúng hay không vì nếu em hỏi thế, em còn có sự hoài nghi với chính bản thân và tình yêu của mình. Nếu em thật sự chưa sẵn sàng, hãy dừng lại. Không phải anh “dụ” em dừng lại để anh có thêm một cơ hội đâu mà để em không còn ngờ vực về lựa chọn và quyết định của mình nữa. Và khi ấy, dù rằng người em chọn vẫn không phải là anh thì anh sẽ chúc phúc cho hạnh phúc của em.
Cuối cùng, cảm ơn em vì đã không chọn anh. Em không chọn anh nên anh mới nhận ra rằng: cuộc đời con người còn rất nhiều sự lựa chọn quý giá khác là gia đình, bạn bè, sự nghiệp tương lai và tình yêu trước mắt… Anh sẽ không vì mất em mà đánh mất tất cả, anh sẽ không vì bị em từ chối mà từ chối tất cả những điều tươi đẹp với cuộc sống của mình.
Em vẫn chả nói với anh: “người như anh thì không ế đâu mà lo”, thế nên khi em không chọn anh, anh vẫn buồn nhưng sẽ không buồn lâu đâu em.
Chú thích: bài viết này tác giả "lên đồng" trong vòng chừng 30', lấy bối cảnh là một câu chuyện tình cảm rất chi là "oằn tà là vằn" ^^ Tác giả tự vào vai một cô gái "hồng nhan bạc triệu" đang ở trong tình cảnh "lắm mỗi tối nằm không" với những phút trải lòng cùng người mà cô không chọn làm ý chung nhân với mình ^^
Phạm Sỹ
Đăng nhận xét