“Mưa lớn lên đi ai buồn biết liền” là câu nói mà tôi cứ thích chọc ghẹo những đứa bạn của tôi mỗi khi trời mưa. Và hôm nay thì ngoài trời đang mưa râm rả, cơn mưa làm cho tôi chợt nhớ đến 1 câu chuyện mà cách đây gần 5 năm rồi. Câu chuyện đó mang đầy nước mắt và cả cảm xúc trong con người tôi.
Cách đây gần 5 năm tôi gặp anh, khi đó trông anh khác xưa rất nhiều so với bức ảnh cưới mà anh cho tôi xem. Anh gầy còm, ốm yếu, những bước chân rạo rễ và luôn có người nâng đỡ, những công việc nhỏ như tắm rửa, ăn uống cũng khó đối với anh và anh cần đến sự trợ giúp của người mẹ mình. Anh lặng lẽ nằm trên giường và những giọt nước mắt tuôn rơi khi kể về ngày xưa của anh khi mà anh chưa mắc phải căn bệnh thế kỉ này.
Ngày xưa anh có một gia đình tuyệt vời, một người vợ giỏi và đảm đang, 1 cô con gái dễ thương và học giỏi. Bênh cạnh đó, anh cũng có 1 gia sản không nhỏ nhờ anh chăm chỉ trong công việc. Tuy nhiên chỉ sau 1 lần, 1 lần mà anh muốn chứng tỏ bản thân, muốn “Thử” cái cảm giác lạ đã đem đến cho anh kết quả như ngày hôm nay.
Cái trớ trêu ở chỗ là sau 1 lần “Thử” đó anh đã quyết tâm đi cai và đã thành công nhưng cái điều không may đã đến khi chính lúc anh quay về đó thì anh lại phát hiện ra anh bị căn bệnh thế kỉ. Và vợ anh, người luôn bên cạnh anh cũng mắc phải căn bệnh này và nó chính là do anh lây sang. Rất may cho anh là cô con gái duy nhất lại không nhiễm phải. Từ một con người đầy thành công và giỏi giờ đây mọi thứ với anh đã không còn, anh và vợ đã bán hết gia sản ở Vũng Tàu và quay về Sài Gòn ở nhà bố mẹ, nơi đây bố anh cũng bước đi không vững do bệnh tuổi già, mẹ anh thì cũng đã gần 60 lại phải nuôi thêm 1 đứa cháu bị bố mẹ bỏ rơi. Tất cả những gánh nặng đó đặ nặng trên vai người vợ của anh vì hiện giờ anh không thể làm gì hơn nữa. Dù trong người đang mang phải căn bị thế kỉ nhưng chị vẫn hằng ngày đi làm để kiếm miếng cơm cho cả gia đình. Giờ đây anh nằm trên giường và nhớ lại nếu ngày đó mình đừng... thì có lẽ giờ đây đã không phải như thế này.
Những giọt nước mắt chảy trong tim và trên gò má của anh làm cho tôi không kiềm được cõi lòng của mình. Chỉ với một lần mà mọi chuyện từ tươi đẹp rạng ngời giờ đã là quá khứ và chỉ còn lại là những nuối tiếc và hối hận.
Các bạn à, đây là một câu chuyện mà qua đó tôi đã được có những bài học kinh nghiệm đầy trải nghiệm. Sự sống này là một hồng ân mà Thiên Chúa đã ban tặng cho ta và ta phải biết trân trọng nó. Khi chúng ta đùa giỡn với chính cuộc sống của mình chính là lúc chúng ta đã không biết trân trọng hồng ân mà Chúa đã ban tặng cho chúng ta. Trong cuộc sống có nhiều cái để thử lắm bạn à nhưng đối sự sống của bạn tôi khuyên bạn không nên “Thử” vì những gì đã diễn ra rồi bạn không thể nào quay lại được.
P/s: Bài này đã được đăng ở một nơi khác với một tên khác, nay đọc lại thấy bồi hồi post lại cho cả nhà đọc.
Thỏ con
4/10/2011
Đăng nhận xét