Tôi chỉ có thể nói, trên đời này có những thứ gọi là duyên phận.
Không phải tôi là người cuồng tín những điều vô tình xếp đặt của cuộc đời, hay là người nhất nhất tin theo cái người ta gọi là định mệnh mà nói thế. Dẫu cho tôi không phải đi chăng nữa, dẫu cho tôi là con người lý trí khô khan như ngói, tôi cũng không thể nào phủ định chút gì đó mơ hồ lẫn lộn kéo tôi về bên Em.
Tôi nhớ Em lắm. Cái từ “nhớ” khắc khoải trong tôi biết bao những ngày đầu rời xa mảnh đất có bóng dáng Em.
Tôi nhớ…
Em khoanh tay lễ phép bi bô chào tôi mỗi khi bắt đầu hay kết thúc lớp học.
Em nhoẻn cười khoe cái răng sún gọi tôi ra chơi Chi chi chành chành mỗi khi tôi ngồi buồn một góc.
Em ngồi bó gối hát cho tôi nghe những bản tình ca với chất giọng mộc mạc đầy sức trẻ.
Tôi nhớ…
Em lẽo đẽo nắm chặt tay tôi mỗi khi tan lớp, miệng líu lo kể chuyện nhà chuyện xứ.
Em dậy sớm khi tôi còn ngon giấc, nấu mì chuẩn bị từng bữa sáng cho tôi.Cả bữa trưa cũng như bữa tối.
Em hì hụi thổi phù phù đống tro bếp, nướng giúp tôi trái bắp còn thơm mùi sữa.
Tôi nhớ...
Em đàn Kiss the rain , Fur Elise cùng vô số bản nhạc mà tôi có thể nghỉ ra và em có thể đàn trong cái không khí nhộn nhạo của đám đông chen chúc xung quanh.
Em bày tôi cách nói “Au vă êh!”
Em vẫn ngây ngô cười tươi trong lem luốc bùn đất vì bị đám chúng tôi hành hạ tơi tả khi hội trại.
Tôi nhớ…
Em ton ton xách trái thanh long non bọc trong bao nilon gói kín cùng mấy khúc mía con con lên “tặng cô giáo” trong ngày bế giảng.
Em làu bàu dúi tờ bài hát em thích vào tay tôi khi nghe tôi than thở không bé nào viết thư cho.
Em òa khóc nức nở lao vào lòng tôi ngẹn ngào rằng “Chị đừng đi, Em không muốn chị đi..”
Tôi nhớ…
Em nói Em GHÉT tôi lắm! Ghét ghét ghét ghét ghét ghét ghét lắm…Mà chị nhớ đọc ngược lại nghen!
Em tặng tôi cuốn sách em yêu nhất..
Em buồn thật buồn trông theo xe tôi.
Tôi nhớ...
Em lén lấy điện thoại mấy anh gọi điện cho tôi, nói rằng em trằn trọc đến bốn giờ sáng vì nhớ tôi.
Em khóc với tôi, nhớ cái đêm cuối mình cùng ăn mì trùm chăn.
Em bị tôi càu nhàu nhớ gì nhớ miết thế đã dõng dạc rằng, Nam nhi đại trượng phu, thương được, nhớ được..
Em biết không, cảm ơn em đã hiện diện trong đời tôi. Cảm ơn em đã cho tôi biết, tôi có thể sống như thế, giữa những yêu thương. Viết những điều này ra, tôi không muốn lãng quên em như những điều xưa cũ. Tôi không muốn cất giữ em trong một góc nào đó sẽ dần bám bụi hay quăn gáy. Tôi ích kỷ vốn chỉ cho phép mình nhớ em thêm một giây. Nhưng sao một giây qua đi lại một giây nữa đến.
Cùng sống tốt và yêu thương nhiều hơn, Em nhé!
Có tồn tại ngày nào đấy, để tôi được gặp lại Em..
Gửi Em, những con người đâu đó từng thương yêu tôi.
Hoàng Thanh
1/8/2013
Đăng nhận xét