Tôi hoàn toàn đơn độc trong vũ trụ này. Không ai thật sự biết tôi
cả. Không ai thật sự quan tâm. Thượng Đế - nếu có một - thì thật quá xa. Ngài
đã quá mệt mỏi về thế giới và đã rời xa. Tôi đã nhìn vào kiếng soi gương hôm
nay và đã thấy được thật bản thân tôi - một vết thẹo ghê gớm, một nỗi đau mở
ra. Tôi chuẩn bị đi ngủ.
Những điều này là những lời của một học sinh tài giỏi nói chung,
tại một trường đại học nổi tiếng. Anh là một sinh viên nhiều hứa hẹn nhất ở đó.
Anh là một thiên tài khác thường, đẹp trai, cường tráng, được nhiều người
ngưỡng mộ, và anh đứng hàng đầu cho một nghề nổi tiếng trong y-khoa. Mặc dù không phải sống đơn độc và mặc dù có hết những điều này,
thì anh vẫn là một thanh niên trẻ rất cô đơn. Sau khi viết lời trên, anh đã
tiêm chất độc vào những tĩnh mạch của anh và anh đã chết.
Nỗi cô đơn, giống như sự chán nản, là một trong những bệnh dịch
của xã hội đương thời. Có ít người trốn thoát nó hoàn toàn. Trong dạng kinh
niên của nó, thì nó là một xát nhân.
Tạp chí Thời Nay đã tường thuật lại một vài năm trước đây1 rằng
những nghiên cứu về sức khoẻ cho thấy rằng những người không lập gia đình hay
những người góa (chồng hay vợ) thì dễ mắc bệnh nhiều hơn so với những người lập
gia đình. Ví dụ như, tỷ lệ chết về bệnh tim của những góa phụ từ 25 đến 34 tuổi
thì năm lần cao hơn những người phụ nữ có gia đình cùng lứa tuổi. Và những
người ly dị ở mọi lứa tuổi, thì lại dễ bị đột qụy hai lần nhiều hơn là những
người có gia đình.
Nỗi cô đơn có thể làm tan
vỡ lòng của bạn.
James J. Lynch, một chuyên viên y-khoa về thần kinh tại trường Đại
Học Y-Khoa củatiểu bang Maryland, và là tác giả của quyển sách Tấm Lòng
Tan Vỡ: Những Kết Qủa Y Khoa của Nỗi Cô Đơn, xác nhận rằng tự tử, bệnh ông
thư, bệnh lao, những tai nạn, bệnh rối loạn thần kinh, và đặc biệt là bệnh tim,
tất cả những căn bệnh đó "đều bị ảnh hưởng trầm trọng bởi tình bạn bè của
con người."
Nói một cách khác, "nỗi cô đơn và sự cách biệt có thể làm tan
vỡ lòng của bạn."
Nỗi cô đơn là một cảm giác của sự không thể tìm đến một người khác
và sự bất lực của anh ấy để tìm đến bạn. Nó là một cảm giác của sự bị cách biệt mặc dù bạn có thể
được vây quanh bởi nhiều người.
Henri Nouwen đã diễn tả nó theo cách này: một người cô đơn "không thể tạo liên lạc;
bàn tay của anh ta đóng lại trên vùng không khí trống không."
Nhà tâm lý học Norman Wright trong quyển sách Một Câu Trả
Lời Cho Nỗi Cô Đơn ghi lại lời của một người đàn bà cô đơn người mà đã
nói, "Tôi đau sâu tận đáy bụng của tôi, những cánh tay và đôi vai tôi nhức
nhối để được giữ chắc khi được kể rằng tôi thì thật sự được yêu thương bởi tôi
là tôi."
"Tận sâu trong lòng của mỗi chúng ta thì có sự khao khát cho
sự tương giao, chấp nhận, thuộc về, trao đổi tận tâm, sự trả lời, sự giúp đở,
tình yêu, và cái đụng chạm của sự diệu dàng," ông Wright nói. "Chúng
ta kinh nghiệm nỗi cô đơn bởi vì những sự khao khát này không luôn được cung
ứng."
Ví dụ như, một đứa bé cảm thấy cô đơn khi cha mẹ của nó quá bận
rộn lại không có thời gian cho nó. Nhưng người nào mà đứa bé có thể xoay chuyển
tới? Một đứa trẻ vị thành niên cảm thấy cô đơn khi nó cảm thấy bị hiểu lầm bởi
cha mẹ của nó. Một người mẹ của những đứa con nhỏ cảm thấy cô đơn khi bà ta quá
bận rộn để có được những nhu cầu của bà cho gặp gở của tình bạn.
Khi nững cặp vợ chồng không thể giao tiếp một cách có hiệu quả,
đặc biệt với những cảm giác của họ, thì nỗi cô đơn có thể cắt sâu.
Khi một người mất một người thân yêu của mình qua cái chết, sự ly
dị, hay bị cách biệt qua căn bệnh, thì anh ta hay cô ta cảm thấy cô đơn khủng
khiếp.
Những người già, mà thường bị bỏ rơi từ gia đình của ho,ï và những
người mà những người bạn của họ đã qua đời, thì biết sự đau khổ của nỗi cô đơn.
Những người mà cảm thấy không còn thích hợp với xã hội nữa thì
thường cô đơn. Bởi vì họ không thích chính bản thân họ, họ nghĩ rằng những
người khác cũng không thích họ nữa, vì vậy họ cách ly từ những người khác.
Đôi khi sự hận thù giấu kín bên trong là một nguyên nhân cho nỗi
cô đơn. Người hận thù thì giận dữ vào những người khác, vì vậy anh ta chống lại
họ bằng sự đến gần thái độ tiêu cực của anh ta.
Một nguyên nhân khác gây nên nỗi cô đơn là sự sợ hãi - sợ bị làm
hại, sợ bị từ chối, sợ không được đánh giá cao, sợ mất người thân, sợ bị thất
bại, và nhiều nữa.
Ví dụ như, khi Sharon năm tuổi thì cha của cô đã bỏ nhà đi, và cô
đã cảm thấy bị từ chối bởi ông ta. Từ lúc đó, cô đã có một nỗi sợ không ý thức,
rằng nếu cô có bao giờ thương một người đàn ông khác, thì anh ta cũng bỏ cô. Vì
vậy, cô đã sợ để thương chồng cô một cách hoàn toàn cho đến khi cô đã nhận biết
được tại sao cô lại giữ lại điều đó từ anh ta.
Mặt khác, John đã lớn lên từ một gia đình hạnh phúc nhưng cha mẹ
của anh ấy lại di chuyển mỗi năm bởi vì những lý do kinh doanh. Mỗi lần như
vậy, John đã tạo nên những người bạn thân, gia đình lại di chuyển và anh lại
mất đi những người bạn của anh. Khi anh lớn lên, anh không còn muốn làm bạn
thân với ai hết bởi vì nó thì quá đau lòng để mất họ. Việc này đã để lại cho
anh sự cô đơn.
Cả Sharon và John đã có thể vượt qua nỗi cô đơn của họ khi họ nhận
biết nguyên nhân của nó - đó là bước đầu tiên trong việc giải quyết mọi vấn đề.
Một khi họ đã thừa nhận nỗi sợ hãi của họ, thì họ có thể, từng chút, để tìm đến
những người khác, và theo thời gian, họ sẽ vượt qua nỗi cô đơn của họ.
Nếu tôi đang có khó khăn với nỗi cô đơn, tôi, cũng, cần hỏi chính
bản thân tôi nguyên nhân thật sự là gì. Nó có phải là một vấn đề giao tiếp
không? Có phải là những cảm giác về sự không phù hợp với xã hội không? Có phải
nỗi sợ bị đau lòng không? Nếu là như vậy, tôi có thể cần sự giúp đở của một
người cố vấn huấn luyện, một mục sư thông hiểu, hay một người bạn để giúp tôi
vượt qua cuộc đấu tranh của tôi.
"Sống xa Thượng Đế là
một nỗi cô đơn thảm hại nhất trong tất cả."
Phục vụ những người khác là một cách khác để vượt qua nỗi cô
đơn. Tôi nghĩ về bà của tôi, người mà đã sống thọ 90 tuổi. Bà là một
góa phụ trong nhiều năm nhưng lại không bị chịu đựng nỗi cô đơn. Bà đã tìm đến
giúp những người khác bằng sự thăm viếng thường xuyên với những người bệnh và
những người già. Bằng cách giúp đỡ để thỏa mãn những nhu cần của họ, bà đã thỏa
mãn được những nhu cầu của chính bà.
Người ta đơn thuần không thể sống thiếu sự tiếp xúc con người. Như
bác sĩ Lynch nhắc nhở chúng ta, "Nếu chúng ta thất bại trong việc tạo nên
những mối quan hệ con người, thì sức khoẻ tinh thần và thân thể sẽ đầy nguy
hiểm." Đây là lý do tại sao nó cần thiết cho sự sống để cam kết với gia
đình và những người bạn, và cố gắng để làm vững chắc những mối quan hệ này.
Ngoài gia đình của chính mình ra, không có nơi nào tốt hơn để tìm
tình yêu thương và ý thức của sự lệ thuộc hơn là trong một nhà thờ, nơi mà tình
yêu không điều kiện, sự chấp nhận, và tình bạn hữu được bày tỏ bằng những cách
cởi mở, tích cực, và thực tế.
Ở đây, cũng vậy, một người có thể tìm đến Thượng Đế - là
người duy nhất mà có thể thỏa mãn ý thức bẩm sinh của nỗi cô đơn tâm
linh. "Sống xa Ngài," ông Wright nói, "là một nỗi cô
đơn thảm bại nhất trong tất cả."
Nếu bạn đáp lại tình yêu của Thượng Đế qua Con của Ngài, Đức Chúa
Giê-xu Christ, thì Ngài hứa "không bao giờ, chẳng bao giờ, chẳng bao giờ
bỏ quên bạn hay từ bỏ bạn."2 Bất cứ là bạn cảm thấy thế
nào đi nữa, Đấng Christ sẽ luôn luôn ở với bạn.
Hãy hình dung Ngài ở ngay đây với bạn bây giờ - bất cứ bạn ở nơi
nào. Hãy đáp lại lời kêu gọi của Ngài để đi theo Ngài. Cam quyết và giao trọn
cuộc đời của bạn cho Ngài mỗi ngày. Hãy nài xin Ngài cho bạn có niềm tin vào
Ngài và sự nâng đở để làm bổn phận của bạn trong quá trình vượt qua nỗi cô đơn
của bạn. Khi bạn làm bổn phận của bạn, thì Thượng Đế sẽ giúp bạn. Ngài
đã hứa là Ngài sẽ làm.
1. Tạp chí Thời Nay, ngày 5 tháng 9, 1977.
2. Xin coi
sách Hê-bơ-rơ 13:5 Tác giả: Dick Innes
Đăng nhận xét